Câu chuyện 2 Cha Con trong quán hủ tiếu.
Con: Ba ơi Ba không thích ăn thịt ạ?
Ba: Ba thích chứ! Nhưng chút nữa ăn xong hủ tiếu thì Ba ăn sau đó Con.
Con: Ủa??? Sao kỳ vậy Ba? Ba ăn chung cho ngon, như Con nè!
Ba: Thôi, chút Ba ăn cũng được.
Đủ đầy Lẽ Nhiên ẩn hiện của mẩu chuyện thật gần gũi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị truyền dạy.
Sao Mình lại luôn để dành miếng thịt để ăn cuối cùng. Hay để dành quá đi.
Tại sợ ăn hết đồ ngon trước đó, nên đâu có dám ăn thịt trước đâu.
Hồi nhỏ Anh cũng vậy. Vì nhà lúc đó khó khăn nên khi ăn thì đồ ăn ít rồi hay để dành đến cuối buổi ăn đồ ăn không. Hihi!
Nhà Em cũng vậy ạ, từ Ba Mẹ đến các Anh Chị Em trong gia đình đều thích để cuối nhâm nhi ăn ngon hơn, giờ hiểu rõ là không ngon vì đã bị no!
Hihi. Tưởng là kỷ niệm dễ thương hồi bé, ấy vậy mà không nhận ra thì thói quen huân tập để dành sẽ ngấm vào Ta khi nào không hay phải không anh Quân.
Có nhiều người thấy ngon lại ăn trước ngay. Thúy nghĩ sao về điều này?
Mà Thúy có thấy đang ngon mà không ăn, tới lúc ăn thì lại không còn thấy ngon không?
Do tâm lý bất ổn đó Anh.
Bởi mới nói do những huân tập mà trong vô thức Ta lại có những hành động đó. Thật may mắn khi có Lý hủ Tiếu. Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã chỉ ra cho tất cả những sai lệch nhiệm nhặt từ thói quen ăn uống!
Hihi, đúng thật là vậy, tự nhiên là vậy mà chẳng hiểu tại sao.
Người Con hiểu cách sống trọn vẹn với Thực Tại, thích ăn thịt thì ăn ngay và luôn chứ không để dành, vì khi ăn sau thì lúc ấy cảm giác tận hưởng cái Ngon của thịt cũng giảm dần do đã ăn no rồi.
Chỉ một việc ăn tô hủ tiếu mà bàn luận ra thấy thật nhức não ấy chứ!
Thế nên mới thấy được Nhiên Lý của Sư Phụ Trần Thanh Nghị là nền tảng giúp cho Ta nhận diện ra các vấn đề ở mọi góc độ một cách vi tế!
Ngay luôn mà không cần phải để dành vì ngay đó Ta đã Đã với chính Mình. Đã trong Thực tại! Thật vi diệu!
Đúng rồi, đã với chính Mình là ngay luôn không để dành! Nhưng phải áp cho từng phạm vi chứ có những cái Ta cần để dành mà cứ ào ra xài hết cũng chưa hợp Lẽ Nhiên.
Qua câu chuyện trên Phụng hiểu rõ hơn khi Mình để dành, Mình chần chừ thì Mình đã rất xa với Thực Tại. Nên cái cảm giác sống Đã và cảm giác đủ đầy Ta ít khi chạm đến được.
Chúc mừng chị Phụng đã thẩm thấu được Lý Nhiên mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã truyền lại thông qua mẩu chuyện ngắn! Tuyệt vời!
Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã khai sáng cho thật nhiều tâm thức. Chỉ là câu chuyện ăn hủ tiếu mà Con hiểu và sống Đã với Thực Tại.
Phải sống ngay với Thực Tại thôi chứ Tạo Hóa mà thường biến cái. Nhỡ may mà làm đổ thì có mà mất luôn miếng thịt.
Chúc mừng Chị đã nhận ra Lý Nhiên thông qua câu chuyện này!
Một câu chuyện muôn đời đến giờ vẫn thế trở thành định đặt sâu dày mà ai ai cũng trải qua. Tâm cũng đã từng như thế và các Bạn cũng vậy đúng không?!
Quan trọng là thông qua câu chuyện này chúng Ta cần nhận diện ra vấn đề để mà sinh diệt.
Người Cha bị huân tập thật lâu cách sống để dành cái ngon nên đã không sống trọn vẹn vừa ăn thịt vừa ăn hủ tiếu cho thật ngon hơn và đủ đầy hơn.
Khi Con được khai sáng bằng Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị, Con mới nhận ra Con cũng đã từng sống như người Cha ấy và chưa bao giờ chạm được cảm giác Đã và Đủ Đầy.
Thật sự rất may mắn lắm, Chị đã sống Đã hơn, cảm giác đủ đầy có nhiều hơn so với trước khi được học Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị đó em Hạnh!
Chúc mừng Phụng nha! Tuyệt vời!
Ngay cả cái ăn thôi mà cũng thấy biết bao nhiêu sự định đặt sai lầm mà người Ba không nhận ra.
Đã có lần nào trong đời Hạnh giống trong câu chuyện ở trên không?!
Hồi chưa biết tới Lý Nhiên, Em bị như vậy thường xuyên luôn ạ!
Tiếp Lý Nhiên Bạn đổi thay trong cách ăn uống như thế nào.
Em cũng thế! nhớ lại mà mắc cười, lúc trước có mấy cái bánh mà không chịu ăn ngay mà cất để dành thế là quên mất, một thời gian nhớ đến thì nó bị hỏng mất không ăn được.
Em cũng từng như vậy, nhưng những lần đó là do tâm còn bị u mê, chưa thông hiểu Nhiên Lý, sau này khi đã tỏ tường thì không còn chấp vào việc đó nữa.
Giờ thích thì ăn liền “ngay và luôn” nha nha!
Chỉ là chuyện ăn hủ tiếu đơn giản, còn những câu chuyện để dành khác thì sẽ còn nhiều chuyện để nói hơn phải không em Hạnh!
Như vậy, Ta mới thấy rõ được Ta cần phải ngay và luôn để không bị lỡ nhịp với thực tại.
Tại sao Chúng Ta hay có thói quen ăn tô hủ tiếu mà chừa cục xương lại ăn sau cùng? Một thói quen tưởng chừng như đơn giản mà Ta phải suy ngẫm rất nhiều!
Vì Mình yêu, Mình thích nên Mình sợ mất đi và cứ từ từ để dành ăn sau cho cảm nhận riêng cái vị ngon của thịt nè! Nhưng mà sai lắm luôn vì khi ấy Mình đã no hay Mình bận công việc có thể lỡ mất việc thưởng thức miếng thịt khi để dành ăn cuối nè.
Đúng là khi chưa được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Lẽ Nhiên thì Mình chưa hiểu được cái thực tại là gì để mà biết sống trọn vẹn!
Đúng như Anh nói, nếu không nhờ ơn Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng chắc bây giờ chúng Ta vẫn còn để cho những cái thường tình chói buộc nơi Tâm thức!
Đúng rồi chưa tiếp Lý Nhiên Sư Phụ Trần Thanh Nghị ngay cái ăn uống thôi mà người ta cũng bám chấp thể hiện quá rõ ạ.
Qua câu chuyện đời thường vậy mới thấy rằng nếu không được khai sáng thì sống nó “thờ ơ” vậy á. Cái thường biến không hiểu thì cũng chưa biết đến cái Thật Ta!
Thực tại là ngay luôn Mình “thực” cái tô hủ tiếu đó! Hihi
Hủ tiếu là món khoái khẩu của chị Lan phải không. Thực hành ngay luôn và cảm nhận sự đủ đầy với tô hủ tiếu ngon bá cháy nha.
Tâm lý đồ ngon để ăn sau cùng đó Chị, nhưng đâu thể thấu hiểu rằng thường biến đến thì liệu cục xương đó có còn cho Ta ăn hay không??
Phụng đã từng và bị thật nhiều lần, cảm giác sống mà sợ bị thiếu, sợ ăn xong rồi sẽ không còn nữa. Giờ mới thấy mình thật sống quá lệch lạc.
Từ nhỏ tới lớn, đâu có Ai dạy cho Mình là ăn tô hủ tiếu thì bớt lại cục xương hoặc cục thịt ngon nhất ăn sau cùng? Ti vi hay phim ảnh cũng đâu có kiểu ăn như thế để Ta bắt chước?
Không ai dạy mà tại sao lại có cách ăn kỳ cục như vậy Lê Hương Lan.
Mình nghĩ là do huân tập từ trong ý thức, tiềm thức sẽ tự động làm việc như thế.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị kể câu chuyện tô hủ tiếu mà các Đệ Tử ngẫm sâu sẽ thấy lý rất sắc trong này!
Một câu chuyện thể hiện rõ tâm thế ăn không Nhiên của người Ba.
Ủa? Ai đó cho Em hỏi rồi cuối cùng cục thịt đó người Cha có ăn được không?
Hihi! Cũng không biết là người Ba ấy có ăn được hay không, cũng có thể là ăn được mà cũng có thể là không ăn được, lỡ may người Con quơ trúng thì tô hủ tiếu ấy đâu còn nguyên vẹn trên bàn để mà ăn.
Vì Mình huân tập thói quen để dành mà không biết cái phạm vi! Nên khi thường biến đến thì cái để dành ấy cũng hóa Không! Hihi.
Đúng là như vậy đó Anh Quân! Chúng Ta không thể nào biết được cái diễn tiến của thường biến sẽ như thế nào thì việc để giành đó có chắc là Mình được hưởng hay không?! Hihi.
Uhm! Chẳng giản đơn chút nào chỉ khi hiểu rồi thì mới thấy đơn giản! Hihi!
Để dành làm chi nhỡ may bị đổ một cái là mất tiêu ngay miếng thịt.
Qua chuyện này mới thấy rằng người có tuổi tác nhiều không có nghĩa là người đó Tạo Hóa hơn!
Tạo Hóa là gì, Bạn biết không? Hihi
Câu này quen quá tỷ Lan ơi, hihi.
Quả thật đúng như vậy đó em Hạnh. Đa số theo cái lối mòn và sự kham khổ về miếng ăn của thời trước và tâm lý để dành đã trở thành sự định đặt sâu dày mà Họ trở nên như vậy. Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã cho chúng Ta thấy được cái Lý trong câu chuyện đời thường này đó là cái sự sống mà không theo thực tại thì không bao giờ thấy đã Đã được.
Đúng là nhận ra được và bỏ đi cái mặc định thấy Đã gì đâu á! Hihi!
Thói quen để dành thịt để ăn vào cuối thể hiện cả 1 tâm thế luôn muốn giữ lại cho Mình 1 cái gì đó. Níu kéo 1 thứ gì đó mà không ngay luôn trong thực tại. Từ một việc ăn hủ tiếu nhưng ứng ra muôn trùng phạm vi khác trong Đời sống. Con người Ta vốn bị huân tập như thế. Luôn muốn để dành 1 điều gì đó cho sau này mà không sống trọn trong thực tại!
Thèm thịt thì ngay luôn ăn thịt, sao lại phải để dành đến cuối mới ăn? Lỡ như trong lúc để dành miếng thịt bị rớt mất hay bị ai đó gắp mất thì sao? Muốn làm gì thì ngay luôn trong thực tại đó Mình làm luôn kẻo thường biến đến thì Mình cũng không biết chắc được miếng thịt sẽ còn hay không.
Đúng vậy Bạn. Muốn ăn thịt thì ngay luôn ăn thịt chứ chờ đợi ăn gần hết tô hủ tiếu mới ăn thịt thì thiệt là mệt thật.
Nên cả đời đôi khi chỉ biết nhìn miếng thịt rồi thôi, vì sẽ có nhiều lần bị rơi miếng thịt ra khỏi tô! Hihi!
Thật vậy ạ, với các người xưa và thậm chí nhiều người hiện nay thì chuyện tiếc nuối là chắc chắn rồi ạ! Họ luôn cảm thấy thiếu một thứ gì ạ!
Như vậy thì Ta đâu có sống tọn vẹn và đủ đầy với thực tại đúng không nào?
Câu chuyện cho Ta thấy được tầm quan trọng trong Nhiên Lý của Sư Phụ Trần Thanh Nghị, giúp cho Ta nhìn nhận mọi vấn đề trở nên đa chiều và sâu sắc hơn!
Mình cũng từng để dành nhiều thứ không dám xài, tới hồi lôi ra dùng thì nó đã hỏng!
Tiếc quá chị Lan. Mà tiếc đâu ý nghĩa gì. Giờ đây Ta biết Lý thì áp vào Sự để hóa Không sự để dành, ngay luôn thực tại nha.
Ăn hủ tiếu mà để dành miếng thịt. Điều tưởng chừng đơn giản nhưng chưa bao giờ Mình nhìn nhận được. Câu chuyện này nhìn qua tưởng đơn giản nhưng không ngờ lại sâu sắc đến thế.
Dạ đúng ạ, ngẫm sâu, nghĩ kỹ sẽ thấy vô tận cái Nhiên Lý bên trong câu chuyện này!
Ngay trong hành động ăn hủ tiếu Mình cũng thấy được cái sự để dành thật là vi tế của người Ba.
Người Cha này sống không sát sườn với thực tại, ăn uống là cái thường tình thôi mà cũng phải để dành trước sau, không biết sống ĐÃ là gì! kiki.
Đúng vậy đó bạn. Thèm mà không dám ăn ngay đồng thời với hủ tiếu và rau mà đi chừa lại ăn sau để mất cái thực tại. Mất một mà còn mất hai.
Nhưng đâu phải ai cũng nhận ra điều này anh Tâm ơi!
Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng, Ta mới thấy Mình thật sống quá u minh và lầm lạc ạ!
Phạm vi khác chắc còn phức tạp hơn nhiều đó Chị, hihi.
Lý Nhiên muôn trùng trong tô hủ tiếu tưởng chừng rất đời thường ấy! Sư Phụ Trần Thanh Nghị nói những câu chuyện đơn giản mà sâu sắc vô cùng!
Chỉ một chuyện nhỏ xíu cũng suy ra được nhiều phạm vi rộng lớn hơn để hiểu.
Đúng quá Bạn. Một mà ra muôn trùng là vậy!
Hay quá! Đúng là chỉ 1 cục thịt trong tô hủ tiếu mà làm Ta phải trầm ngâm nghĩ về rất nhiều thứ có trong Đời và Ý nghĩa thực sự của sống Đã!
Sư Phụ Trần Thanh Nghị thật quá tuyệt vời, câu chuyện là một bài học thật sâu sắc với tất cả chúng Ta.
Câu chuyện này càng ngẫm thì càng thấy được sự đánh động vào tâm thức mỗi người chúng Ta là vô cùng lớn!
Bạn có thấy Lý Nhiên nào trong câu chuyện tô hủ tiếu này?
Lý Thực Tại và sống Đã á chị Lan! Không có chờ đợi hay mong cầu hay níu kéo 1 điều gì đó chưa xảy ra mà ngay luôn đủ đầy trong Thực Tại!
Ngộ thiệt đâu có ai dạy phải như vậy đâu. Lúc nhỏ Ba, Mẹ đút cơm cũng miếng thịt, miếng cơm mà. Tự nhiên lớn lên sao lại thay đổi thế nhĩ?
Người Ba ăn món này cả đời mà không chịu thường biến gì hết. Thịt ngon vậy mà không ăn trước.
Để dành rồi thực tại nó trôi qua, lúc sau ăn lại có còn thấy ngon không ta? Hihi.
Tất nhiên vẫn ngon mới giữ thành thói quen chứ Hưng! Nhưng mà cái ngon ấy luôn chơi vơi vì tâm lý để dành!
Đâu có dám dùng đâu chị Lan, khi muốn dùng thì thức ăn cũng đã mất luôn vị ngon!
Ăn thôi mà người Ba cũng tính toán cái này trước cái này sau. Tại sao thịt ngon thế mà không ăn trước.
Hãy ăn như nhiên không toan tính phải không Thuý, hihi.
Mình cũng thắc mắc đó Bạn, không ai dạy mà tại sao Mình lại có thói quen ăn kiểu đó. Hễ ăn là cứ để cục thịt ăn sau cùng.
Mình nghĩ là do truyền thống của Ông Bà Cha Mẹ, ai ai cũng tâm lý sợ thiếu hụt, để dành nên hình thành nên cách sống và suy nghĩ của Mình!
Đâu có ai khai sáng mà thấu hiểu để hòa thực tại! Rồi cái sống chờ đợi dẫn đến luân hồi trong tư tưởng!
Ồ có nhiều chuyện khác nữa, không ai dạy mà Mình cũng biết làm luôn, không chỉ mỗi chuyện ăn hủ tiếu trước, ăn thịt sau đâu.
Ăn thôi mà tâm thế ăn không được Như Nhiên. Trong ăn uống mà cũng tính trước tính sau như vậy.
Tính riết nên thành thói quen á huân tập luôn đó chị ơi.
Nó là huân tập chắc luôn rồi Thủy!
Huân tập và luân hồi nữa chứ chị Lan?!
Không biết lẽ nhiên thì cứ ở trong cái vòng lẩn quẩn của những thói quen và huân tập. Luân hồi chắc luôn.
Rồi ai ai cũng phải thay đổi ngay luôn sau khi đọc câu chuyện này ạ!
Đúng vậy! Nhưng điều lạ là không ai nhận ra vì thấy ai cũng giống Mình cho đến khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng! Vi diệu!
Từ một mà ra muôn trùng. Trong cuộc sống sẽ thấy rất nhiều việc mà Ta “để dành”. Thường biến đến thì hỡi ôi! Hihi!
Hihi. Đúng như anh Quân nói. Nhỡ đâu thường biến đến gắp cục thịt bị rớt xuống đất thì khóc 1 dòng sông luôn.
Nếu Sư Phụ Trần Thanh Nghị không nói lên điều đó thì Ta mãi cũng không biết việc đơn giản mà lại sâu sắc đến vậy.
Ăn mà để dành lỡ cái gì đó nó biến hợp mất luôn cục xương. Ví dụ như rơi xuống đất chẳng hạn.
Rớt xuống đất còn đỡ, sợ chưa kịp ăn ai đó lỡ xô đổ cái tô thì 1 cọng hủ tiếu cũng không còn. Hihi.
Điều đơn giản nhưng Ta phức tạp quá thì làm sao mà nhận ra. Ngay cái ăn uống tưởng chừng như đơn giản thì người Ba lại vướng vào cái bám chấp định đặt ăn sợi hủ tiếu xong mới ăn thịt.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị thật là tuyệt vời ngoài tâm tưởng!
Ăn mà còn tâm thế để dành thì làm sao mà cảm nhận được cái ĐÃ trong khi đang ăn.
Đúng vậy đó Chị. Ăn chung cùng thì mới thấy ngon thấy đã chứ ha.
Uhm! Ăn chung để cảm luôn cái quyện hòa mà thấy đủ đầy trọn vẹn!
Đúng rồi á! Sau khi nghe xong mẩu chuyện này Mình đã ngay luôn không còn để dành phần ngon để ăn sau nữa mà ngay luôn ăn chung! Hihi, Yêu Lý hủ tiếu quá!
Bởi vậy! Thích thì ăn liền cho Đã!
Người ta thường hay kèm nhiều thứ để món ăn ngon hơn, vậy mà Mình lại phân ra ăn trước ăn sau và để dành!
Bởi những huân tập ăn sâu vào tiềm thức như thế nên cả Đời Họ cũng chẳng biết sống Đã là như thế nào.
Câu chuyện thật là ý nghĩa vô cùng, chắc hẳn Ai cũng đã từng có thói quen như vậy đúng không nào?
Một thời u dại như vậy, giờ thì đã khôn hơn nhiều rồi, hihi.
Chúc mừng bạn nha. Hihi.
Giờ Bạn Hưng đã thực tại nhiều hơn rồi ha? Có phải Bạn đang tiếp Lý Nhiên từ Sư Phụ Trần Thanh Nghị không vậy?!
Món hủ tiếu là hội tụ tinh hoa giữa nước dùng, bánh, rau và thịt, để cho món ăn thêm phần ngon, hấp dẫn là ăn hòa quyện chúng lại với nhau, vậy “hà” cớ chi mà ăn thứ này trước, thứ kia sau, sai hết biết!
Người Cha này chưa hiểu Vô Hữu là gì nên mới có kiểu ăn như vậy đó Chị.
Bởi vì tâm phân biệt nữa đó Chị. Ăn thì cứ ăn thôi chứ.
Nên mấy ai cảm nhận cái “Đã” nơi Mình.
Ăn chung quyện hòa các vị cho ngon ha. Mà nghĩ cũng lạ đâu có ai dạy Mình ăn để dành kiểu vậy mà tự nhiên trong Mình đã thế.
Tâm lý để dành cho tương lai này đã số nhiều người gặp nè. Cứ để dành rồi cuối cùng già rồi không kịp hưởng thụ luôn.
Những Người có tâm lý như vậy căn bản vẫn chưa thấu hiểu được quy luật thường biến đó em.
Lúc ấy có muốn cũng không được, ngồi đó mà nuối tiếc nè! Thế nên theo Em trọn vẹn với thực tại vẫn hơn Chị à!
Vậy mà cưới Vợ về là gần gũi liền không bao giờ để dành hihi!
Ơ sao Em nói đúng quá vậy Thủy. Biết đâu ngày mai thế nào mà Mình không thực tại ngay đây sẽ bỏ lỡ nhiều thứ!
Tâm lý để dành này nhiều người vướng lắm nè.
Trong đó có Bạn và Tôi. Hihi!
Lúc ăn no rồi thì caí ngon cũng thành cái giở luôn rồi thậm chí là ăn đâu có hết. Hihi.
Uhm. Vậy mới thấy u mê làm Ta không chạm tới sống Đã và xa rời thực tại như thế nào.
Điều đơn giản đó nhưng chưa bao giờ Ta chạm được. Có hiểu thế nào là thường biến đâu mà để dành. Tuỳ phạm vi nha. Hihi.
Tâm lý này lúc trước Mình cũng có nè, đi đâu thấy cái gì đẹp đẹp hay hay cũng thích tha về, rồi để dành lúc nào đó sẽ dùng, nhưng thực chất có dùng đến đâu có khi còn chẳng nhớ đến mà dùng luôn.
Đa số chúng Ta đều như vậy nhưng giờ đây khi được tiếp Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị rồi thì cgúng Ta đã thường biến nhiều hơn và đã hiểu về thực tại phải đủ đầy ngay luôn mới Đã!
Ngày mai sáng đi ăn hủ tiếu ngay luôn ăn cục xương trước. Hihi.
Thế vẫn còn chưa đã nha Nghiêng, Mình sẽ mua một tô hủ tiếu chỉ toàn thịt và xương thôi, ngồi ăn cho đã nè! Hihi.
Ờ! ăn như vậy mới là ăn nè.
Chưa chắc nha Chị, Em lại thích kiểu ăn hòa quyện mọi thứ lại với nhau, mỗi thứ nguyên liệu, gia vị đều có sự tương tác qua lại nhằm giúp tăng thêm hương vị đậm đà của món ăn.
Cũng chẳng phải hiểu vậy đâu, mà Mình thưởng thức sao cho trọn vẹn, thật “Đã” tô hủ tiếu đó. Chứ chấp vô ăn thịt trước, vậy lúc sau ăn toàn hủ tiếu thì cũng có ngon đâu. Nên ăn trước, sau hay trong cùng lúc đều được miễn sao Mình thật sự cảm trọn vẹn vị ngon của tô hủ tiếu.
Miếng thịt đang nằm trong tô hủ tiếu của Ta, chứ không phải trong tô hủ tiếu của người bên cạnh. Ta có thể ăn nó ngay luôn lúc nào Ta muốn mà không phải lăn tăn rằng ăn nó có “bị sao” không! Sẽ rất “bị sao” nếu Ta ngồi ăn tô hủ tiếu của Mình mà cứ nghía sang cục xương thiệt ngon của tô hủ tiếu Người bên cạnh. Hihi.
Cái tâm thế ăn hủ tiếu này cũng thấy thường lắm nè! Kiki.
Oh my god! Mình nói đùa mà hóa ra có nhiều người dính chưởng à!
Thích thì ăn ngay lúc đó liền chứ để chờ ăn sau như thế sẽ có lúc không còn gì để ăn vì thường biến mà làm sao Ta biết trước được điều gì sẽ xảy đến? Đang gắp cục thịt chưa kịp ăn thì bị thú cưng đớp thì sao?! Hay vô tình ai đó đi ngang đụng vào chân bàn làm đổ nguyên tô thì sao?! Hihi.
Mẩu chuyện cho Ta thấy Ta nhịn cái Đã như thế nào. Đã mà cũng nhịn nửa. Giờ ngẫm lại thấy mắc cười quá.
Thường biến đến thì biến hợp nào cũng có thể xảy ra. Không ngay luôn mà chần chừ thì bỏ lỡ lúc nào không hay
Vì cái tâm lý để dành mà Ta đánh mất thực tại, không ngay luôn!
Mình cũng thấy Mình như vậy, nhận diện để Mình không xa rời thực tại.
Bởi vậy mới nói rằng không hiểu về Thực Tại thì cũng chẳng biết đến cái sống ĐÃ! Hihi!
Đã mà cũng không biết nửa. Mới thấy Ta u mê thế nào.
Uhm! sống Đã khi thấu chạm Lẽ Nhiên nó vượt ngoài tâm tưởng của mọi người luôn! Hihi!
Đọc câu chuyện này cũng có chút làm Mình cảm động. Ngày trước ở quê nghèo lắm luôn. Nên mỗi lần được ai đó cho món gì ngon là cứ để dành không dám ăn vì sợ ăn hết rồi thì chẳng còn đồ ngon để ăn nữa. Cái tâm lý để dành đó vẫn theo Mình mãi về sau này. Nhưng giờ được hiểu về Lý Nhiên, Mình hiểu về phạm vi thì mới biết rõ là Mình cần sát sườn với thực tại. Có những thứ cần để dành ví dụ như không xài phung phí phân bổ chi tiêu như thế nào để không bị thiếu trước hụt sau. Đó là Mình kiểm soát tốt hơn được cuộc sống. Nhưng Mình cũng cần sống sát sườn với thực tại. Tâm lý để dành quá đáng mà sống thiếu cái đã trong thực tại dần bớt đi. Mình thấy cuộc sống giờ đơn giản và đủ đầy hơn.
Chúc mừng Chị đã nhận diện và thay đổi để thấy rằng cuộc sống đơn giản và đủ đầy hơn.
Chúc mừng cho Chị, cho Tôi và cho tất cả Ai đọc và hiểu được câu chuyện hủ tiếu này! Kính tạ ơn Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã khai sáng cho Con bằng những bài học thật ý nghĩa sâu sắc cho tất cả chúng Con!
Đúng thật là câu chuyện đã làm Mình có 1 tâm thế đơn giản hơn nhiều về việc chần chừ để dành gì đó. Câu chuyện hủ tiếu nghe đơn giản nhưng ẩn chứa thật nhiều lẽ Nhiên!
Đúng vậy nè. Để dành hay không để dành, nó cũng tùy phạm vi mà có ứng xử phù hợp.
Tại sao Mình thích mà Mình không ăn liền. Một thói quen định đặt là cuối cùng ăn cho ngon. Sai lầm quá luôn!
Sư Phụ Trần Thanh Nghị không chỉ ra những điểm nhỏ vi tế này thì còn lâu Mình mới nhận ra những điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng lẽ Nhiên vô tận.
Khi mất cái thực tại là Ta mất hết tất cả. Như phạm vi câu chuyện trên thì người Ba kia đã đánh mất cái thực tại tức là không cảm nhận được cái đã khi ăn và khi thường biến đến sẽ mất luôn cái để giành là cục thịt đó. Hihi.
Chỉ qua một đoạn đối thoại ngắn thôi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã dạy cho Ta biết bao điều thú vị sát với thực tế.
Câu chuyện đơn giản nhưng mang đến cho Ta cái nhìn lớn hơn rất nhiều về Thực tại!
Bởi vậy khi Sư Phụ Trần Thanh Nghị nói về điều đơn giản này Ta mới thấy cái huân tập nơi Ta nó sâu dầy như thế nào.
Chỉ một mẩu chuyện ngắn này thôi mà vỡ oà dễ sợ.
Vì sự huân tập lâu dài mà chúng Ta luôn có thói quen như vậy. Đoạn đối thoại như nói đúng với thực trạng của một số người hiện giờ.
Nhờ có Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng mà giờ đây Con mới sống với cuộc đủ đầy với mọi thực tại.
Chỉ qua một đoạn đối thoại ngắn thôi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã chỉ cho Ta biết bao điều thú vị sát với thực tế.
Chúc Son luôn áp Nhiên Lý trong cuộc sống hàng ngày.
Dạ đúng ạ không nhờ Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì Ta cũng sẽ mãi luân hồi trong cái huân tập như vậy!