Câu chuyện 2 Cha Con trong quán hủ tiếu.
Con: Ba ơi Ba không thích ăn thịt ạ?
Ba: Ba thích chứ! Nhưng chút nữa ăn xong hủ tiếu thì Ba ăn sau đó Con.
Con: Ủa??? Sao kỳ vậy Ba? Ba ăn chung cho ngon, như Con nè!
Ba: Thôi, chút Ba ăn cũng được.
Đủ đầy Lẽ Nhiên ẩn hiện của mẩu chuyện thật gần gũi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị truyền dạy.
Là một câu chuyện rất bình thường nhưng Sư Phụ đã khai sáng cho Ta một Lý Nhiên thật to lớn!
Đúng vậy đó em Hải! Câu chuyện chỉ ra cho Ta thấy cái u mê bao lâu trong Ta mà vì đó Ta đã chưa bao giờ được sống Đã! Câu chuyện đơn giản nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu sắc cho Ta phải ngẫm ngộ!
Trường Thiền Vô Tận Không – nơi khai sáng bao Lý Nhiên!
Trường Thiền Vô Tận Không là nơi hoà về của muôn trùng tâm thức.
Mỗi diễn tiến cuộc sống quanh Ta hàng ngày đều chứa đựng biết bao Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị.
Đúng như chị Trang nói! Để dành không phải sai nhưng phải đúng phạm vi, Ta không thể đánh đồng mà áp dụng cho tất cả!
Đúng vậy ạ! Lý Nhiên có trong tất cả và rất gần với Chúng Ta nhưng vì sự u mê nên Ta không nhận thấy cho đến khi Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng! Chúng Con cảm tạ ơn Người đã khai sáng Lẽ Nhiên vô tận!
Tình huống đặt ra thật đơn giản nhưng ý nghĩa thật sâu lắng, thực tại ngay đây nhưng nếu bỏ lỡ thì không thể nào Ta có thể lấy lại được. Thật vi diệu!
Đúng vậy! Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị chỉ ra, Ta mới vỡ lẽ về việc Ta đã đánh mất biết bao nhiêu Thực Tại vì huân tập sâu dày kia!
Đúng vậy Hiếu. Thực tại đã đi qua thì không bao giờ có lại lần thứ hai. Vì thế nếu người nào đánh mất thực tại là mất tất cả rồi.
Câu chuyện ngắn gọn, chỉ đơn giản là thói quen ăn uống thường ngày mà lại làm Ta giật mình nhận ra sự huân tập cố hữu trong Ta bấy lâu về về định đặt “để dành, lo xa” mà đánh mất Thực Tại nên không thể nào chạm đến sự trọn vẹn, đủ đầy ngay những giây phút ấy!
Chắc điều đó có xảy ra và lúc đó có khi lại tiếc sao không ăn luôn khi nãy! Vừa không được ăn ngon có cả thịt và hủ tiếu lúc đầu, mà lúc sau cũng không được ăn luôn, mất 1 mà còn mất 2 và mất tất cả là đây!
Cảnh người Cha không sống với sự thật Ta như vậy thì Họ đang rời xa chính bản thể của Mình.
Dạ Huynh! Sư Phụ đã khai sáng cho chúng Ta từ một điều tưởng chừng như đơn giản nhất nhưng thật cao sâu và vỡ òa!!!
Người ta thường sống nghĩ tưởng về tương lai, lúc lại lùi về quá khứ mà quên đi cái thực tại hiện hữu ngay đây. Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã thức tỉnh chúng Con.
Câu chuyện rất bình dị nhưng ẩn chứa Lý cao sâu phải không Hoa. Tâm lý để dành trong phần đông chúng Ta và cái Hữu cũng từ đây mà ra.
Sống ngay trong thực tại, biết mình muốn gì thì làm ngay thì Ta đã sống trọn không hối tiếc.
Cứ thế cha mẹ lại lo cho Con, với tâm thế này thì tất cả không sống với thực tại, không sống thực đã mà luôn luôn sống theo kiểu hồn ma có hơi thở nối tiếp từ đời này qua đời khác.
Vì có ai hiểu thực tại là gì đâu Hà. Khi Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì mới vỡ lẽ.
Sư Phụ đã khai sáng cho chúng Ta từ một điều tưởng chừng như đơn giản nhất nhưng thật cao sâu và vỡ òa!!!
Điều tưởng chừng như đơn giản nhưng mấy ai làm được như Sư Phụ Trần Thanh Nghị!
Cái điều tưởng chừng đơn giản nhưng có mấy ai làm được.
Phải thấu sâu nơi ta và “Trụ nơi Ta muốn” Ta sẽ sống Đã.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã khai sáng cho chúng Ta từ khía cạnh nhỏ nhất, vi tế gần gũi trong cuộc sống từ đó nhân sinh quan của tất cả chúng Ta được mở rộng vô tận. Đời này có Sư Phụ dẫn đường thì thật tuyệt.
Trong mỗi phạm vi đều có cái Lẽ Nhiên tương tác ở đó và Sư Phụ Trần Thanh Nghị chỉ ra cho ta biết. Tạ ơn Sư Phụ!
Con tạ ơn Sư Phụ đã khai sáng Lý Nhiên trong Con bấy lâu nay!
Từng câu từ của Sư Phụ Trần Thanh Nghị như chìa khóa mở toang vùng trời nhiên thức mới để hòa hóa như nhiên.
Chưa từng ai làm được điều này, Lý Sự tinh thông nơi Sư Phụ Trần Thanh Nghị.
Một câu chuyện ngắn bộc bạch sự bám chấp ràng buộc để tâm thức bị giới hạn ngày càng xa lìa nhiên thể. Con kính xin cảm tạ ơn Người đã khai sáng lẽ nhiên nơi Con.
Rất hay và rất ý nghĩa. Khi bình luận, Ai đọc xong cũng phải giật mình.
Khi Con được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì cái bám chấp cũng rời xa Con.
Chỉ với một tô hủ tiếu mà ẩn chứa Lý Nhiên vô tận, không nhờ Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì Ta mãi huân tập để dành cục thịt ăn sau như người Cha trong câu chyện.
Lý Nhiên hiển hiện trong từng chi tiết nhỏ nhất của cuộc sống.
Khi ta thấu sâu chính Ta thì mình sẽ nhiên như Tạo Hóa.
Vì thực tại là tất cả rồi Tỷ!
Các ví dụ từ các câu chuyện đời thật rất bình dị nhưng khi Sư Phụ Trần Thanh Nghị chỉ ra cái Lý thì Chúng Ta như vỡ òa tất cả, vậy mà lâu nay không một ai chỉ cho Chúng Ta biết rõ như vậy.
Thật không được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì những điều tưởng chừng như đơn giản nhất Chúng Ta cũng không nhận ra.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị tuyệt diệu!
Bởi vậy mới hiểu nếu Ta không nghĩ và làm đơn giản thì mọi việc sẽ phức tạp ngay.
Qua việc ăn uống thôi cũng đã cho thấy cái bám chấp, huân tập sâu dày của con người.
Ta phải sống thật với chính bản thân Mình thì sẽ cảm nhận ra sự đủ đầy trong Ta. Và biết ta thích gì sẽ làm ngay và luôn không để dành.
Đúng là thế và nhiều người cứ làm thế mà cho là đúng. Hihi.
Để dành là do cái định đặt mà Ta được dạy từ nhỏ, vì thế không được sống thật trong thực tại để cảm nhận cái sống Đã. Ăn cục thịt thấy Đã liền hihi.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị Như Nhiên Tạo Hóa khai sáng cho biết bao tâm thức hiểu về lẽ nhiên vô tận.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị Người khai sáng lẽ nhiên trong từng sự việc diễn ra trong cuộc sống hằng ngày.
Con kính tạ ơn Sư Phụ Trần Thanh Nghị, đã dạy cho Con Thiền Nhiên và Lý Nhiên để Con được sống Đã trong từng thực tại.