Câu chuyện múc muỗng ớt
Hai người bạn cùng vào một quán bánh canh, khi thức ăn đến Bạn A múc ngay một muỗng ớt thật to cho vào tô mình và không quên múc một muỗng ớt đầy vun cho vào tô Bạn B. B thảng thốt nhìn A và nói thật to:
B: Tao không biết ăn ớt.
A: Thì vớt ra, vậy mà cũng làm to chuyện.
B: Ồ, Mày có biết Tao đang rất đói và vì muỗng ớt này, Tao có thể không ăn được và tụt đường huyết mà xỉu không?
A: Gì nghiêm trọng vậy?
B: Rất nghiêm trọng. Mày thử nghĩ xem nhé, Tao xỉu sẽ không đi rước Con được chiều nay, Chồng thì đang đi làm xa, giờ mà gọi điện kêu về rước Con là lớn chuyện nữa, rồi vợ chồng Tao gây gổ, mà nếu không ai chịu nhường ai, trong lúc tức giận Chồng bỏ đi ra ngoài rồi chẳng may gặp chuyện gì đó. Lúc đó Mày còn thấy hành động múc muỗng ớt này đơn giản nữa không.
A: Tao… Tao… chưa nghĩ đến vậy! Hic.
Đủ đầy Lẽ Nhiêng ẩn hiện của mẩu chuyện thật gần gũi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị truyền dạy…
Chỉ vì Ta đặt ý thức của Mình vào người khác mà không nghĩ được đến những hệ lụy mà người khác phải nhận.
Ta dùng ý thức của Ta định đặt rằng sẽ tốt cho Bạn nhưng thực tế có những biến hợp mà Ta có thể không lường trước được!
Đúng vậy, nhiều Người thường có thói quen đặt ý thức của Mình lên Người khác, cái gì Mình cho là hay là đẹp thì mặc nhiên Người kia cũng thích.
Nhưng chỉ vì những suy nghĩ đó mà vô tình biến hợp phía sau vô cùng tệ hại, mỗi người mỗi phạm vi khác nhau, Ta không thể áp lên người khác khi chưa xác định được phạm vi người khác thế nào.
Vì Ta chấp Hữu vào cái Ta nghĩ tưởng là đúng nên việc Ta làm khiến Ta không hoà được và dẫn đến thêm nhiều hệ luỵ.
Mình nghĩ rắng là Mình giúp, nhưng hóa ra là hại người Ta!
Chỉ một sự việc Mình nghĩ đơn giản mà muôn trùng biến hợp về sau mà Mình không thể biết trước được.
Đúng vậy. Đơn giản chỉ là trên ý thức Ta nhận định, còn phạm vi người khác thì chưa biết được là đơn giản hay phức tạp. Biến hợp xảy đến muôn trùng.
Đúng vậy Trường, nhìn góc độ của Mình thì đơn giản. Nhưng với người khác thì không như cái nghĩ của Mình, nói đơn giản là Mình đem cái Hữu của Mình áp lên người khác là sai phạm vi.
Thật may mắn cho các Đệ Tử của Sư Phụ Trần Thanh Nghị khi có thể nhận ra được những điều mà người khác không thấy được!
Câu chuyện dường như đơn giản nhưng chứa Lý cao sâu. Chỉ 1 hành động tưởng chừng như nhỏ nhưng vô tình gây ra hậu quả kéo theo hệ luỵ liên tiếp như vậy! Vì vậy phải luôn sâu sát, tinh tế!
Khi Ta hời hợt, biến hợp trong những chuyện Ta làm có thể dẫn đi muôn trùng mà Ta không kiểm soát được hết.
Ý thức Ta tự cho điều Ta làm là tốt nhưng Ta thường bị quên mất đi liệu điều đó có phù hợp không phạm vi đó không hoặc điều Ta làm đó có những biến hợp như thế nào.
Câu chuyện cũng nói lên Lý phạm vi, ở phạm vi người này ăn ớt thấy ngon nhưng người khác là một thảm hoạ và gây ra hệ luỵ kéo theo, Ta áp đặt ý thức của Mình vào người khác cho rằng ai cũng như Mình là quá thiển cận và thiếu tinh tế! Thế nên cần có tầm nhìn bao quát để thấu hiểu nhận biết tất cả mà không phải bằng cái suy đoán chủ quan của bản thân!
Chị cũng thấy Lý phạm vi ở đây. Trong cuộc sống, chuyện lẫn lộn phạm vi như thế nàu khá nhiều.
Đúng vậy. Khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Ta dần nhận diện để mà sâu sắc trong từng vấn đề tương tác sao cho hợp Lẽ.
Chính vì sự hời hợt và thiếu tinh tế của Ta trong mọi phạm vi nên dẫn đến nhiều hậu quả mà Ta không biết trước được.
Nhiều việc Ta nghĩ tưởng đơn giản nhưng đó do ý thức Ta nghĩ vậy chứ vốn dĩ sự biến hợp vô tận của Tạo Hoá mà Ta không thể nào nhìn thấy hết được.
Nếu không được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng, chắc rằng Huệ cũng chưa có nhận điện được cái sự vô lý của Mình trong những câu chuyện tương tự thế này và vẫn áp ý thức hạn hẹp của Mình vào.
Đằng sau những việc chúng ta làm còn có muôn trùng những biến hợp sau mà không thể biết được. Chỉ một hành động nhỏ mà Ta thiếu đi sự tinh tế trong từng phạm vi thì để lại hậu quả khủng khiếp.
Khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Lý Nhiên, càng ngẫm ngộ thì tầm nhìn Ta càng mở rộng, và có được sự tinh tế.
Được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Con mới thấy được sự biến hợp vô tận của Tạo Hoá.
Đúng vậy, câu chuyện đời thường và đơn giản nhưng lại chứa đựng Nhiên Lý. Ta thường hời hợt không biết được các biến hợp nó ghê gớm thế nào.
Câu chuyện gần gũi nhưng lại là vướng mắc của rất nhiều người, những việc Ta làm mà không có sự nhìn nhận bao quát hoặc sâu sắc thì dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Những hậu quả Mình gây ra có những chuyện có thể xin lỗi và có những chuyện không thể nào xin lỗi được nên rằng chúng Ta luôn cần sự tinh tế trong từng hành động.
Cái tinh tế và sự trụ thần trong Ta để mọi diễn tiến tương tác xảy đến với Mình mà Mình biết cách tương tác sao cho hợp Lẽ. Không chỉ vì cái ý thức nghĩ chuyện đó đơn giản nhưng biến hợp thế nào Ta không biết được.
Có những việc mà Mình tưởng chừng như đơn giản, nhưng đằng sau diễn tiến ấy là cả một hệ lụy mà Mình không tưởng.
Chuyện sẽ đơn giản hơn nếu Mình tinh ý hỏi người Bạn có ăn ớt không, nhưng vì cái huân tập ý thức mặt định và tầm nhìn hạn hẹp của Mình cho ra hành động như thề để rồi diễn tiến đi xa.
Em gặp mấy chuyện như thế này nhiều lắm luôn. Nhiều người thích tự ý áp cái ý thức của Mình cho người khác mà không quan tâm tới người đó thế nào.
Nhiều chuyện Mình tưởng rằng đơn giản nên hời hợt nhưng không lường được các biến hợp phía sau đó. Cho nên, mở rộng nhân sinh quan để nhìn mọi việc một cách tinh tế và bao quát là cần thiết.
Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Con mới nhận ra được những Nhiên Lý cao sâu ẩn tàng trong những điều tưởng chừng như rất nhỏ.
Trước khi hòa về Trường Thiền Vô Tận Không, Huệ cũng thường áp cái Mình thích lên cho người khác và muốn người khác theo Mình. Về đây được Sư Phụ khai sáng Nhiên Lẽ mới biết ý thức Mình từng hạn hẹp thế nào.
Mọi chuyện sẽ đơn giản khi Bạn hỏi người kia có ăn ớt không rồi mới múc, đơn giản hay phực tạp là ở nơi Mình mà ra cả.
Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Lý Nhiên giúp Ta thấu hiểu Tạo Hóa và chính Mình trong từng thực tại.
Tương tác của Ta và mọi đối tượng sẽ dễ dàng hơn nếu Ta thấu hiểu được đối tượng Ta tương tác, khi đó Ta cũng đang thấu hiểu Tạo Hoá.
Ta thì lại tương tác với Bạn kia trước khi làm thì mọi việc sẽ không diễn tiến phức tạp đến như vậy nên trong tầm kiểm soát của Ta thì Ta có thể quyết định được nó đơn giản hay phức tạp.
Chỉ vì Ta đưa ý thức của chính Mình vào người khác mà không có sự tương tác, rất vi tế nếu Ta không đủ tinh tế thì đó là điều tai hại.
Đó là vi diệu mà Em có được tại đời này ạ! Sư Phụ Trần Thanh Nghị thật toàn Nhiên!
Sư Phụ không chỉ ra cho Ta cái vi tế của việc hời hợt trong tương tác thì thật sự Ta phải chịu nhiều cái rắc rối trên Trời rơi xuống, cũng vì cái tính đó!
Đúng vậy Dung, chỉ cần hỏi một câu “Bạn có dùng ớt được không!” rồi thả bỏ vào, thì mọi chuyện quá đơn giản. Nhưng đằng này, cái tính chủ quan, Ta đây đã làm vấn đề trở nên thật sự nghiêm trọng!
Ta phải luôn có sự trụ thần trong từng diễn tiến, để có được sự sâu sắc mà không dẫn đến những hệ lụy sau.
Đúng vậy. Những biến hợp vô cùng tệ hại sẽ xảy đến khi Ta không có sự trụ thần trong diễn tiến.
Cái sự huân tập và cái tính hời hợt nó luôn làm Ta phải đi giải quyết những cái hậu không đáng có. Cần lắm sự trụ thần sát sao để diễn tiến luôn trong tầm kiểm soát của Ta.
Qua câu chuyện Ta thấy có sự sâu sắc và nhiều ẩn ý trong đó. Chỉ vì Ta đưa cái ý thức của Ta vào người khác mà những biến hợp sau đó vô cùng tệ hại.