Hai người Bạn cùng vào một quán bánh canh, khi thức ăn đến Bạn A múc ngay một muỗng ớt thật to cho vào tô Mình và không quên múc một muỗng ớt đầy vun cho vào tô Bạn B. B thảng thốt nhìn A và nói thật to:
B: Tao không biết ăn ớt.
A: Thì vớt ra, vậy mà cũng làm to chuyện.
B: Ồ, Mày có biết Tao đang rất đói và vì muỗng ớt này, Tao có thể không ăn được và tụt đường huyết mà xỉu không?
A: Gì nghiêm trọng vậy?
B: Rất nghiêm trọng. Mày thử nghĩ xem nhé, Tao xỉu sẽ không đi rước Con được chiều nay, Chồng thì đang đi làm xa, giờ mà gọi điện kêu về rước Con là lớn chuyện nữa, rồi vợ chồng Tao gây gổ, mà nếu không ai chịu nhường ai, trong lúc tức giận Chồng bỏ đi ra ngoài rồi chẳng may gặp chuyện gì đó. Lúc đó Mày còn thấy hành động múc muỗng ớt này đơn giản nữa không.
A: Tao… Tao… chưa nghĩ đến vậy! Hic.
Đủ đầy Lẽ Nhiên ẩn hiện của mẩu chuyện thật gần gũi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị truyền dạy.
Chỉ vì Ta đặt ý thức của Mình vào người khác mà không nghĩ được đến những hệ lụy mà người khác phải nhận.
Ta dùng ý thức của Ta định đặt rằng sẽ tốt cho Bạn nhưng thực tế có những biến hợp mà Ta có thể không lường trước được!
Cứ cho rằng là Mình đóng góp, vì Mình ăn Mình thấy ngon nên bỏ ớt vào thì Bạn sẽ ăn ngon như Mình nhưng thực chất là phá hoại. Chỉ một hành động một suy nghĩ nhỏ vậy thôi mà cho ra biến hợp thật kinh khủng.
Ý này của Chị hay quá. Đúng thật nhiều người đưa cái ý thức đơn giản của Mình làm việc gì đó và cho là đóng góp rồi tự ghi nhận Mình. Mà Họ không đủ tinh tế để nhận ra là đóng góp hay phá hoại và các biến hợp phía sau đó.
Đúng vậy, nhiều Người thường có thói quen đặt ý thức của Mình lên Người khác, cái gì Mình cho là hay là đẹp thì mặc nhiên Người kia cũng thích.
Mỗi người là một cá thể khác nhau nên không thể áp ý thức như vậy được.
Nhưng chỉ vì những suy nghĩ đó mà vô tình biến hợp phía sau vô cùng tệ hại, mỗi người mỗi phạm vi khác nhau, Ta không thể áp lên người khác khi chưa xác định được phạm vi người khác thế nào.
Cũng sẽ có những lúc Mình cần áp ý thức Mình lên người khác như các tình huống khẩn cấp như cháy… cần xử lý nhanh để cứu người đang hoảng loạn.
Hoặc trường hợp trong một tập thể chung một số phạm vi nhất định thì Mình cũng cần đưa ra một tiêu chuẩn chung để tuân theo và hòa.
Vì Ta chấp Hữu vào cái Ta nghĩ tưởng là đúng nên việc Ta làm khiến Ta không hoà được và dẫn đến thêm nhiều hệ luỵ.
Mình nghĩ rắng là Mình giúp, nhưng hóa ra là hại người Ta!
Chỉ một sự việc Mình nghĩ đơn giản mà muôn trùng biến hợp về sau mà Mình không thể biết trước được.
Đúng vậy, nghĩ đơn giản nhưng không hề giản đơn chút nào.
Vậy mà lúc trước Ta cứ nghĩ đơn giản là Ta thấy ngon thì Bạn Mình cũng vậy nhưng Ta quên rằng mỗi người là mỗi phạm vi khác nhau mà không thể nào đánh đồng được.
Đúng vậy. Đơn giản chỉ là trên ý thức Ta nhận định, còn phạm vi người khác thì chưa biết được là đơn giản hay phức tạp. Biến hợp xảy đến muôn trùng.
Đúng vậy Trường, nhìn góc độ của Mình thì đơn giản. Nhưng với người khác thì không như cái nghĩ của Mình, nói đơn giản là Mình đem cái Hữu của Mình áp lên người khác là sai phạm vi.
Thật may mắn cho các Đệ Tử của Sư Phụ Trần Thanh Nghị khi có thể nhận ra được những điều mà người khác không thấy được!
Câu chuyện dường như đơn giản nhưng chứa Lý cao sâu. Chỉ 1 hành động tưởng chừng như nhỏ nhưng vô tình gây ra hậu quả kéo theo hệ luỵ liên tiếp như vậy! Vì vậy phải luôn sâu sát, tinh tế!
Khi Ta hời hợt, biến hợp trong những chuyện Ta làm có thể dẫn đi muôn trùng mà Ta không kiểm soát được hết.
Để tinh tế được thì cần có sự thấu hiểu chính Mình và biến hợp Tạo Hoá thì Ta mới ngày càng tổng quan, tinh tế hơn. Được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Nhiên Lẽ thì là điều vô cùng vi diệu.
Đúng đó Chị. Tinh tế là một công phu! Hiểu thấu Lẽ Nhiên để dụng Nhiên uyển chuyển!
Ý thức Ta tự cho điều Ta làm là tốt nhưng Ta thường bị quên mất đi liệu điều đó có phù hợp không phạm vi đó không hoặc điều Ta làm đó có những biến hợp như thế nào.
Câu chuyện cũng nói lên Lý phạm vi, ở phạm vi người này ăn ớt thấy ngon nhưng người khác là một thảm hoạ và gây ra hệ luỵ kéo theo, Ta áp đặt ý thức của Mình vào người khác cho rằng ai cũng như Mình là quá thiển cận và thiếu tinh tế! Thế nên cần có tầm nhìn bao quát để thấu hiểu nhận biết tất cả mà không phải bằng cái suy đoán chủ quan của bản thân!
Đúng vậy, phạm vi Người này khác, phạm vi Người kia khác, phạm vi lúc này khác, phạm vi lúc khác cũng khác. Phải tinh tế nhận dạng để tương tác hợp Nhiên.
Trước đây, Quyên cũng đã từng như vậy nhưng khi được hòa về Trường Thiền Vô Tận Không, được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thì Quyên nhận dạng được và gia giảm việc đưa ý thức của Mình vào người khác hay diễn tiến đang diễn ra.
Từ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng lẽ Nhiên, Em thấy Mình dần sâu sắc hơn trong mọi việc.
Đúng vậy. Khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Ta dần nhận diện để mà sâu sắc trong từng vấn đề tương tác sao cho hợp Lẽ.
Lý phạm vi thật tuyệt diệu! Trước đây Em không biết phạm vi, cuộc sống rối rắm, lộn xộn tùm lum! Nhờ Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng mà Em tỏ thông rất nhiều!
Chị cũng thấy Lý phạm vi ở đây. Trong cuộc sống, chuyện lẫn lộn phạm vi như thế nàu khá nhiều.
Chính vì sự hời hợt và thiếu tinh tế của Ta trong mọi phạm vi nên dẫn đến nhiều hậu quả mà Ta không biết trước được.
Nhiều việc Ta nghĩ tưởng đơn giản nhưng đó do ý thức Ta nghĩ vậy chứ vốn dĩ sự biến hợp vô tận của Tạo Hoá mà Ta không thể nào nhìn thấy hết được.
Nếu không được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng, chắc rằng Huệ cũng chưa có nhận điện được cái sự vô lý của Mình trong những câu chuyện tương tự thế này và vẫn áp ý thức hạn hẹp của Mình vào.
Câu chuyện như trên rất thường gặp, thoạt nghe thì thấy nó có gì đâu, nhưng lại là muôn trùng vấn đề để nói. Việc áp ý thức của Ta vào người khác mà Ta cho rằng đó là tốt cho người khác nhưng lại là đang làm hại chính Họ.
Đôi khi giúp hay hại nó cách nhau có một cọng tóc bạc à!
Bởi vì tầm nhìn của Ta hạn hẹp mà không thấy được các biến hợp diễn tiến như thế nào. Thật vi diệu khi được tiếp Lý Nhiên của Sư Phụ Trần Thanh Nghị mà Ta ngày càng nhận dạng ra Ta ở các tương tác để từ đó thấu ngộ và sâu sắc hơn.
Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng tầm nhìn Ta mới dần mở rộng, bao quát hơn, Ta mới thấy được những biến hợp muôn trùng.
Chỉ khi Ta hòa vào Tạo Hóa dần thì tầm nhìn mới được mở rộng.
Đằng sau những việc chúng ta làm còn có muôn trùng những biến hợp sau mà không thể biết được. Chỉ một hành động nhỏ mà Ta thiếu đi sự tinh tế trong từng phạm vi thì để lại hậu quả khủng khiếp.
Khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Lý Nhiên, càng ngẫm ngộ thì tầm nhìn Ta càng mở rộng, và có được sự tinh tế.
Được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Con mới thấy được sự biến hợp vô tận của Tạo Hoá.
Đúng vậy, câu chuyện đời thường và đơn giản nhưng lại chứa đựng Nhiên Lý. Ta thường hời hợt không biết được các biến hợp nó ghê gớm thế nào.
Câu chuyện gần gũi nhưng lại là vướng mắc của rất nhiều người, những việc Ta làm mà không có sự nhìn nhận bao quát hoặc sâu sắc thì dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Nên lúc nào Ta cũng cần gọt giũa để cách nhìn, xử lý vấn đề ngày càng tinh tế, sâu sắc.
Đúng thật là từ khi hoà về Trường Thiền Vô Tận Không, Mình chỉn chu nhiều trong suy nghĩ!
Những hậu quả Mình gây ra có những chuyện có thể xin lỗi và có những chuyện không thể nào xin lỗi được nên rằng chúng Ta luôn cần sự tinh tế trong từng hành động.
Đúng vậy cần phải luôn trụ thần để quán sát cái tổng quan.
Cái tinh tế và sự trụ thần trong Ta để mọi diễn tiến tương tác xảy đến với Mình mà Mình biết cách tương tác sao cho hợp Lẽ. Không chỉ vì cái ý thức nghĩ chuyện đó đơn giản nhưng biến hợp thế nào Ta không biết được.
Có những việc mà Mình tưởng chừng như đơn giản, nhưng đằng sau diễn tiến ấy là cả một hệ lụy mà Mình không tưởng.
Đến khi hậu quả xảy ra rồi thì hối tiếc thực tại trước cũng không giải quyết được gì!
Mình cần sâu sắc để nhận diện đúng ngay từ đầu để không phải giải quyết hậu quả!
Nên mới thấy Ta trụ thần theo từng diễn tiến ở thực tại thì đỡ phải giải quyết những biến hợp khó lường về sau.
Chuyện sẽ đơn giản hơn nếu Mình tinh ý hỏi người Bạn có ăn ớt không, nhưng vì cái huân tập ý thức mặt định và tầm nhìn hạn hẹp của Mình cho ra hành động như thề để rồi diễn tiến đi xa.
Em gặp mấy chuyện như thế này nhiều lắm luôn. Nhiều người thích tự ý áp cái ý thức của Mình cho người khác mà không quan tâm tới người đó thế nào.
Có những phạm vi đôi khi tích cực quá cũng không ổn đúng không Huệ?
Tích cực hay không cũng tuỳ phạm vi đó Chị. Mình thấy tích cực nhưng người khác không thấy vậy! Tưởng là tốt nhưng lại là hại mà Mình không nhận ra!
Nhiều chuyện Mình tưởng rằng đơn giản nên hời hợt nhưng không lường được các biến hợp phía sau đó. Cho nên, mở rộng nhân sinh quan để nhìn mọi việc một cách tinh tế và bao quát là cần thiết.
Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Nhiên Lẽ thì Ta mới nhận dạng ra biến hợp muôn trùng như vậy!!
Chúc mừng cho Ai đã được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng! Thật tuyệt khi gặp được Sư Phụ!
Con kính tạ ơn Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng cho Con Lý Nhiên vô tận để Con thấu sâu chính Mình thông tường Tạo Hoá.
Chỉ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Con mới nhận ra được những Nhiên Lý cao sâu ẩn tàng trong những điều tưởng chừng như rất nhỏ.
Nhờ vậy Ta gọt giũa và ngày càng sâu sắc.
Trước khi hòa về Trường Thiền Vô Tận Không, Huệ cũng thường áp cái Mình thích lên cho người khác và muốn người khác theo Mình. Về đây được Sư Phụ khai sáng Nhiên Lẽ mới biết ý thức Mình từng hạn hẹp thế nào.
Chúc mừng Huệ, chúc mừng những Ai được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng!
Đó là vi diệu mà Em có được tại đời này ạ!
Mọi chuyện sẽ đơn giản khi Bạn hỏi người kia có ăn ớt không rồi mới múc, đơn giản hay phực tạp là ở nơi Mình mà ra cả.
Nhiều khi ý nghĩ đơn giản của Mình lại mang đến muôn trùng biến hợp xảy ra đến Người khác ngay sau đó.
Muốn tránh được những sự việc đáng tiếc như trên thì Ta cần hiểu được Mình, hiểu được Tạo Hóa, hòa Mình vào Tạo Hóa.
Muốn vậy Ta phải thường xuyên ngẫm Lý Nhiên để nâng cao tâm thức.
Lý Sự là một bộ không thể thiếu! Thiền tập cùng với ngẫm Lý Nhiên giúp Ta trọn vẹn!
Thiền tập, ngẫm Lý rồi còn áp Lý hành Sự liên tục nữa ạ!
Một muỗng ớt đã gây ra biến hợp hậu quả đến vậy thì những tình huống bất cẩn khác có thể gây nhiều rắc rối nghiêm trọng hơn nữa.
Chỉ một muỗng ớt nhưng ý thức thiếu đi sự tinh tế gây ra hậu quả muôn trùng, nên rằng Ta phải luôn trụ thần trong từng diễn tiến.
Nên mới thấy Chúng Ta thật may mắn vô cùng khi được sư khai sáng từ Sư Phụ Trần Thanh Nghị! Thật quá tuyệt vời!
Sư Phụ Trần Thanh Nghị tuyệt vời, Người dạy nhiên Lý để Ta biết thấu sâu trong từng diễn tiến.
Con tạ ơn Sư Phụ Trần Thanh Nghị đã lập ra Trường Thiền Vô Tận Không cho Chúng Con có nơi Hoà về Thiền Học!