Câu chuyện ba lô và tâm thế của Ta
Câu hỏi: Trong ba lô và cả cái ba lô nhằm phục vụ cho Ta nhưng chính nó làm khổ Ta trước tiên. Ta không thể không đem nhưng nên hiểu thế nào?! Liệu chăng Ta nên thoát Mình khỏi chiếc ba lô???
Đủ đầy Lẽ Nhiêng ẩn hiện của mẩu chuyện thật gần gũi mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị truyền dạy…
Trước tiên Ta hiểu cái balo là gì? Và tại sao Ta cần đến Nó?!
Ba lô là cái dùng để đựng những vật dụng cần thiết mà Ta thường đeo bên Mình. Mở rộng hơn ba lô nó cũng như hình tượng hóa cho những điều chúng Ta thường góp nhặt và đeo mang trong suốt quá trình tương tác của Ta với cuộc sống.
Vậy thiếu Nó có được không ạ?
Không thể thiếu được, Mình vẫn cần dùng balo cho nhiều việc.
Nó luôn bên Mình, nhưng biết cách sắp xếp tin gọn thì vẫn dụng balo bình thường!
Thân xác này của Ta cũng là cái ba lo, những bộ phận trong cơ thể Ta như những đồ dùng, vật dụng mà Ta bỏ vào ba lo vậy nên ba lo là không thể không có nhưng quan trọng ở việc Ta dụng ba lo đó thế nào ạ. Ta dụng ba lo hay để ba lo dụng lại Ta và Ta trở nên nô lệ của nó?
Ta không tránh né, bỏ Nó mà Ta dụng nó tùy phạm vi. Ta hiểu Lý Nhiên thì Ta sẽ thong dong với Nó mà không bị ràng buộc, khổ sở vì Nó.
Hiện tại Cô thấy Mình đã giải thoát khỏi Nó chưa ạ?
Đúng là Ta đeo mang từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành thậm chí là mang trên người cho đến hơi thở cuối cùng. Nhưng quan trọng là tâm thế của Ta khi mang balo như thế nào, cho dù balo có nặng đến đâu nhưng tâm thế Ta thong dong với việc mang balo thì phức tạp cũng trở nên đơn giản.
Balo là những thứ hình thành trong Ta từ khi được sinh ra cho đến bây giờ, định đặt, mặc định chồng chất nhưng không phải vì nó là định đặt mà Ta phủ nhận nó, nó cũng là một phần Tạo Hóa trong Mình. Ta cần nó để có chất liệu để gọt giũa, để tăng trưởng Tâm thức!
Ba lo là vật để Ta chứa đựng những thứ mà Ta cần dùng!
Ba lô chính là Ta luôn đó chị Huyền.
Không chỉ đơn thuần là cái ba lô Ta hay mang trên người mà ngay cả Ta chính là cái ba lô đó.
Chính Ta cũng là balo là sao Thắng?
Thắng nói chưa rõ ý đó. Thắng nói rõ hơn chỗ này cho Chị hiểu với nha!
Có phải tâm thức Ta cũng chính là cái Balo?
Đúng vậy! Cái ba lô là không thể thiếu! Giống như ra đường không lẽ không mặc đồ?! Vậy Ta phải nhìn nhận Nó như thế nào vậy Anh Triển?
Hihi. Nếu lỡ đi chơi rơi mất cái balo thì tâm thế Anh thế nào ạ? Có tiếc có buồn không? Gặp Em là vẫn còn tiếc lắm ạ!
Buồn hay không cũng tùy trong balo Mình đang chứa gì. Sẽ có buồn nhưng rồi cũng nhanh chóng quân bình lại chứ không phải để cảm thọ dắt Mình đi luôn. Quân bình, cân bằng nhanh hay chậm còn tùy thuộc nơi Tâm Thức mình thế nào ạ.
Đúng rồi, cũng cần ba lô chứ. Nhưng mà tinh gọn bớt. Nhiều hồi mang cả mớ mà dùng có mấy thứ đâu. Vậy mà cũng ráng mang cho nặng.
Nhưng giờ đây Mình vẫn luôn mang bên Mình chiếc balo tinh gọn và chứa đựng một Tâm thức sáng trong!
vậy có cách nào để Ta có thể tinh gọn bớt những thứ chứa đựng trong Balo?
Để tinh gọn được Ta phải hiểu tại sao Ta cần tinh gọn.
Tinh gọn ở mức nào phụ thuộc tình huống, bối cảnh, quan trọng Tâm Thức Ta nhìn nhận vấn đề ở tầm nhìn nào để mà tinh gọn hợp Lẽ!
Hihi. Bởi vậy! Có những trường hợp lỡ thiếu vẫn không sao mà! Ví dụ như: đánh răng khi đi cắm trại qua đêm chẳng hạn, không đánh răng 1 đêm cũng đâu có sao nếu như chỗ ấy không tiện cho việc đánh răng.
Chính xác rồi Huệ. Tùy vào thời điểm nào mà Mình cần mang nhiều đồ hay ít.
Ba lô cũng ví như cơm áo gạo tiền, nhu cầu cần thiết của Ta trong cuộc sống vì vậy mà Nó không thể thiếu! Nhưng vì sao có những lúc Ta lại khổ sở vì cái balo này?! Có phải do Ta quá chấp bám! Xem Nó là vật bất ly thân không thể thiếu của Ta?
Vậy do Ta chấp Hữu nên mới bám víu cái balo! Lỡ mất là buồn rầu, lo âu, tiếc nuối!
Tại vì Ta chưa tỏ ngộ về Vô Hữu á Huyền. Bây giờ được Sư Phụ khai sáng rồi, góc nhìn của Ta thật khác ha.
Dạ đúng ạ! Tầm nhìn Ta mở rộng hơn!
Ba lô – vật dụng mà đa số mọi người hay sử dụng, tùy vào mức độ nhu cầu Ta sử dụng như thế nào mà Nó nặng hay nhẹ và tâm thế của Ta như thế nào để cái ba lô của Ta đơn giản hay phức tạp.
Đơn giản hay phức tạp là do Ta quyết định hết đó Bạn.
Chiếc Balo là vật để chứa những thứ cần thiết cho chúng ta, nhưng Ta cứ chỉ biết gom vào và để dành, càng lâu ngày thì Balo càng cồng kềnh thì làm sao mà Ta không mệt mỏi, làm sao mà nhẹ nhàng để thấu rõ nơi Ta?
Ta phải thấu hiểu mà buông bớt thôi. Tỏ ngộ Lý Nhiên rồi Ta sẽ thấu thông được nơi Mình, bớt bám chấp và gom vào Mình.
Điều này phụ thuộc vào mỗi người đó anh Trường!
Đúng ạ! Hiểu ra để Ta thay đổi Tâm Thế nhìn nhận, uyển chuyển với cái Thường Biến hơn là chấp bám! Lỡ đi chơi có mất balo Ta cũng bình thản và chấp nhận!
Đúng vậy ạ! Thấu Lý thì không bị Nó ràng buộc mà cũng không phải là chối bỏ Nó, chỉ là tâm thế Ta thay đổi, không bị Nó dẫn dắt nữa ạ!
Cái từ Tâm Thế nghe được giản vậy, chứ mà thay đổi Tâm Thế là cả quá trình ha. May mắn Anh Chị Em Mình được tiếp Lý Nhiên của Sư Phụ không thì còn không biết Tâm thế là gì chứ đừng nói đến Tâm Thế uyển chuyển.
Khi hiểu Lý Nhiên, thì tự khắc chiếc balo của ta sẽ đổi thay một chiếc balo mới hoàn toàn!
Cái balo nếu nói về phạm vi vật dụng hữu hình thì nó là cái túi chứa đồ, thường thì Ta sẽ đựng những thứ cần thiết vào đó khi đi đâu đó.
Nhưng xét rộng và sâu hơn ở phạm vị cuộc đời thì nó là chứa đựng những gì Ta đã và sẽ cho vào trong cuộc sống!
Anh nói rõ hơn đi, cụ thể như cho cái gì vào vậy Anh?
Ta cũng có phải là cái ba lô luôn không mọi người?
Câu hỏi này hay quá!! Ta cũng đang chưa đựng nhiều thứ lắm nè!
Chính xác rồi Thắng. Ta và balo là 1 mà thôi.
Balo thì không thể thiếu với chúng ta nhưng Ta nhồi nhét quá nhiều thì có bị rách không và tâm thế mang sao cho Mình cảm giác không quá nặng. Đó còn phụ thuộc vào tâm thế của Ta như thế nào nữa!
Về phần balo vô hình thì nếu Ta nhòi nhét vào ý thức Ta thì có ngày Nó cũng bị thủng mất thôi!
Chúng ta phải mang Balo từ khi đi học Tiểu Học, Cấp 1 rồi Cấp 2, 3 đến khi ra trường và làm việc… Vậy thì Balo gắn kết với Ta gần như cả một đời.
Nhưng giờ đây Mình vẫn luôn mang bên Mình chiếc balo tinh gọn và chứa đựng một Tâm thức sáng trong!
Chúc mừng anh Sơn nhé!
Lúc trước Mình thường chọn một cái balo thật to, thật nhiều ngăn để chất chứa rất nhiều thứ, dù mang theo vẫn không sử dụng. Giờ thì tinh gọn hơn nhiều! Đơn giản hay phức tạp là do bản thân Mình thôi!
Nhờ Nhiên Lý được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng mà Ta mới biết về việc tinh gọn bớt cái ba lô cuộc đời Mình phải không anh Sơn?
Chiếc balo tôi mang trước đây cũng thế. Đầy ắp những thứ chưa cần thiết dùng ngay. Nhưng nay đã khác.
Tất cả là nơi Ta quyết hết đó anh Sơn.
Cuối cùng không sử dụng, mang về cho vào tủ cất tiếp!
Cũng vì cái sự mong cầu nên cứ mãi nhồi nhét vào đó anh Sơn.
Giờ đây tâm thế ta khác, nên mỗi lần đi đâu mang balo bên Mình thấy nó nhẹ hơn và tinh gọn hơn!
Chúc mừng anh Sơn với tâm thế khác. Và Tôi cũng thế – Lý Nhiên chiếc Balo! Thật tuyệt vời.
Khi càng lớn dần thì hành trang của Mình càng nhiều, ba lô ngày một nặng hơn vì Mình cứ nhồi nhét khi không cần thiết luôn.
Vậy hãy thay đổi tâm thế của Mình đi để mà cái ba lô của Mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thay đổi bằng cách nào vậy Thắng? Chia sẻ cho Chị ngẫm với!
Mình nói nhiều về Balo rồi mà chưa nói đến Tâm thế, Tâm thế là gì nhỉ? Mình nghĩ tâm thế là sự nhìn nhận của Ta đối với những sự vật/ việc khi tương tác với Ta.
Lý Balo mà Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng thật tuyệt vời, những điều gần gũi thân quen mà ẩn chứa bao Nhiên Lý vô tận. Càng tương tác càng ngẫm ngộ càng vỡ òa.
Tâm lý chung của Con Người là để dành. Đó là cái tham vi tế!
Bởi vậy cái balo ai cũng to đùng, vác oằn vai luôn. Bỏ thì tiếc, màng mang thì chịu không nổi. Làm cho cuộc sống ngày càng thêm bế tắc!
Không hiểu Lý Nhiên thì cỡ nào cũng banh!
Để dành cái vô hình là cái gì ạ anh Triển?
Như ăn cơm thì để dành đồ ngon như thịt cá ăn sau phải không Anh? Hay bao nilong chất đống không dùng tới mà vẫn giữ lại để dành xài, không dám bỏ ạ?
Từ khi được Sư Phụ Trần Thanh Nghị khai sáng Nhiên Lý thì cái ba lo của Mình cũng đã tinh gọn rất nhiều, gọt giũa thân tâm cũng như không còn bị ràn buột bởi những định đặt không hợp lẽ!
Trường Thiền Vô Tận Không được Sư Phụ Trần Thanh Nghị kiến tạo nên thật hợp lẽ nhiên, nơi mà được Sư Phụ truyền trao thiền học và Lý Nhiên vô tận!